
Nguyên nhân gây bệnh theo cuốn sách Dinh Dưỡng học bị thất truyền
{tocify} $title = {Mục lục bài viết}
Tại sao lại có quá nhiều bệnh phát ra mà không rõ nguyên nhân? Bài viết dưới đây, mình sẽ chia sẻ với bạn nguyên nhân gây bệnh được tóm tắt từ cuốn sách dinh dưỡng học bị thất truyền giúp bạn có cái nhìn đa chiều hơn về y học phương Đông và biết cách ứng dụng để bảo vệ sức khỏe của bản thân và gia đình.
Phân loại căn nguyên bệnh tật theo cuốn dinh dưỡng học bị thất truyền
2 loại là bệnh mãn tính và bệnh cấp tính dựa trên tốc độ phát bệnh nhanh hay chậm, bệnh tiến triển nhanh hay chậm và quá trình mắc bệnh lâu hay chóng.
- Bệnh cấp tính nguyên nhân rõ ràng, mức độ nặng, tấn công tập trung vào cơ thể ngừời. Ví dụ: như nhiễm virut, tai nạn giao thông, ngộ độc thuốc sâu...
- Bệnh mãn tính thì nguyên nhân lại không rõ ràng, nguyên nhân gây bệnh phức tạp. Là nguyên nhân do các bệnh nhẹ hoặc do tổn thương lâu ngày tác động lên cơ thể và cuối cùng bị mắc bệnh.
Tại đây, tác giả có lấy ví dụ thế này: Bạn bị xe đâm là do lực mà xe lao vào bạn quá lớn, đó là biểu hiện bệnh cấp tính.
Một cách khác cũng có thể khiến bạn bị đâm vào, ví dụ bạn phải đi qua một hành lang, nhưng trên hành lang rất đông người đứng, bạn đi qua mỗi người đều đánh bạn một cái, có người dùng đấm tay đấm, (coi là một nguyên nhân gây bệnh), có người lại dùng chân đá (lại một nguyên nhân khác), có ngừời dùng gậy đánh bạn (lại một nguyên nhân khác), thậm chí có người lại dùng dây thừng quất (cũng lại là một nguyên nhân khác). Bạn đi qua đám đông đó rất vất vả, cuối cùng không chịu được ngã gục. Vậy bạn có nghĩ đƣợc bạn là bạn ngã xuống là do ai không? Không xác định đƣợc vì bạn gục ngã là do hậu quả của những đợt tấn công khác nhau, là do tất cả những cú đấm, cú đá kia tạo nên. Đây chính là nguyên lý mắc bệnh mãn tính.
Không phải bạn ăn thêm một cái bánh bao hay thêm một đĩa sủi cảo nên béo, mà bạn béo vì hôm nay bạn ăn thêm một ít cái này, ngày mai ăn thêm một ít cái khác, lâu ngày như vậy dẫn đến dinh dưỡng không cân bằng. Do vậy, nguyên nhân của bệnh mãn tính khó nói chính xác là gì nhưng lại dễ hiểu tại sao lại bị.
Nguồn gốc bệnh tật do tổn thương
Tất cả các bệnh tật đều do các nhân tố gây tổn thương từ môi trường ngoài phá hủy môi trường bên trong gây nên.
Các tác nhân gây hại cho cơ thể có nguồn gốc từ ba nguồn chính đó là đường tiêu hóa, hô hấp và da.
Đường hô hấp sẽ tiếp xúc trực tiếp với không khí và khói thuốc...Bản thân không khí vốn không có độc tố gì, nhưng khi môi trường bị ô nhiễm thì mức độ ảnh hưởng của nó sẽ tác động đến từng con người.
Đường tiêu hóa tiếp xúc với thực phẩm, nước và rượu. Độc tố trong nước và thực phẩm như thuốc trừ sâu cũng ảnh hưởng xấu đến sức khỏe con người.
Da là con đường gây hại mà con người ít chú ý đến nhất. Khả năng thẩm thấu của da là rất mạnh. Chị em phụ nữ, ngày nào cũng thoa lên mặt rất nhiều loại mỹ phẩm, nhưng da mặt không bị dày lên bởi vì da đã hút hết. Da của con người có một đặc điểm là không phân biệt được độc tố trong quá trình hấp thu. Khí độc hay độc tố gì da đều không phân biệt được, nên tốt nhất là đừng để độc tố đó ngấm lên da, chỉ cần ngấm lên da nó sẽ hút hết. Chính vì lẽ đó, hàng ngày rất nhiều độc tố được đưa vào cơ thể qua quần áo và làn da con người.
Tại sao số người bị mắc bệnh viêm mũi dị ứng, viêm hô hấp, ung thư phổi ngày càng nhiều? Điều này liên quan trực tiếp đến vấn đề ô nhiễm môi trường. Hơn thế bạn cần biết ô nhiễm môi trường không chỉ tổn thương đến hệ hô hấp mà thông qua đường hô hấp của da và hệ hô hấp, các độc tố sẽ đi vào máu và đưa đến các nơi trong cơ thể người, mở rộng mức độ tổn thương trên khắp cơ thể.
Khả năng tự phục hồi của cơ thể đã bị đánh giá thấp
Quá trình phá hủy diễn ra từng giây từng phút, quá trình phục hồi cũng diễn ra từng phút từng giây, chúng ta vẫn thường thấy quá trình phục hồi diễn ra trên cơ thể mình. Ví dụ chúng ta thái rau vô tình bị đứt tay, đó là tổn thương, nhưng chưa đầy 1 tuần sau vết thương đã lành, đó là quá trình phục hồi.
Mỗi lần nhắc đến sự tự phục hồi tôi lại thấy phấn chấn không biết nên dùng từ gì để
diễn tả nó. Chỉ biết rằng bất cứ mỹ từ nào dành ca ngợi và thán phục khả năng tự phục
hồi của cơ thể thì đều chưa đủ. Tay bị đứt một vết, chỉ vài ngày lành lại, có thể bạn
thấy việc này rất bình thường, chẳng có gì to tát cả.
Thực tế thì vết thương lành đó là những gì mắt bạn nhìn thấy được từ bên ngoài, nhưng sự phục hồi của các tế bào bên trong cơ thể thì mắt bạn không nhìn thấy được. Dưới góc độ tế bào mà nói thì vết đứt tay bạn như một cái rãnh khổng lồ, tế bào cơ thể chỉ cần chưa đầy 1 tuần đi bộ đã tới nơi.
Lại lấy ví dụ tai nạn giao thông bạn bị gãy chân, có bác sĩ nào giúp bạn gắn đoạn gẫy lại và bạn lập tức có thể đi bộ về nhà? Có phải là bạn phải nằm điều trị dưỡng thương ở bệnh viện 3 tháng để xương của bạn tự phục hồi. Ví dụ bệnh loét dạ dày (Hình 8), thành dạ dày bị
khoét 1 lỗ sâu, rất đau, phải ôm bụng vào viện khám, bác sĩ cho thuốc uống. Bạn có thấy bệnh nhân nào uống thuốc xong chỗ loét đầy lên luôn không? Có phải là đều phải đợi cơ thể tự phục hồi vết loét đó mới lành lại được.
Bác sĩ chỉ có thể hỗ trợ. Ví như đoạn xương bị gãy hai nửa tách rời, như thế xương không tự phục hồi được nên phải nhờ bác sĩ gắn hai nửa đó lại với nhau cho khớp, như vậy cơ thể mới tiến hành quá trình tự phục hồi được. Bác sĩ chỉ có thể làm được tới mức đó thôi.
Cơ thể người cần nguyên liệu
Giả dụ có người chuyên sửa chữa tường nhà giỏi nhất thế giới, chưa có kiểu tường nào anh ta chưa sửa qua, hơn nữa bức tường do anh ta sửa sẽ khiến bạn không thể nhận ra vốn dĩ vết rạn hỏng nằm ở đâu. Thế nhưng đến khi tới nhà bạn giúp bạn sửa tường thì anh ta bó tay, mặc dù tường nhà bạn chẳng có gì quá đặc biệt cả.
Theo bạn nguyên nhân do đâu? Tôi nghĩ nguyên nhân chỉ có một, đó là bạn chưa chuẩn bị tốt gạch và vữa cho anh ta sửa. Nguyên lý rất đơn giản đó là trên thế giới này chẳng có cái gì sửa chữa mà không cần đến nguyên liệu.
Bạn thử nghĩ xem, bàn hỏng lấy gì để sửa? Khẳng định bạn trả lời là dùng gỗ. Tại sao? Vì bàn được làm từ gỗ. Còn tường mà hỏng thì phải có gạch vữa để sửa, bởi vì tường được xây từ gạch vữa.
Do vậy, trên thế giới này, bất kỳ cái gì hỏng phải sửa thì đều phải lấy nguyên liệu làm ra vật đó để chữa. Đây là chân lý, là quy luật không bao giờ thay đổi. Vì thế mà chưa thấy ai hỏng xe đạp, mất một con ốc mà chỉ cần dí ngón tay vào trong xe là xe chạy cả.
Con người rất thông minh, khi bị hỏng hóc cái gì là biết dùng nguyên liệu nào để sửa. Nhưng đứng dưới góc độ năng lực phục hồi của cơ thể và nhìn từ góc độ dinh dưỡng học thì con người đã phạm phải sai lầm ngu xuẩn nhất, đó là khi cơ thể chúng ta hỏng thì lại chẳng biết dùng nguyên liệu gì để sửa. Dùng thuốc ư? Cơ thể con người đâu có cấu tạo từ thuốc. Sửa chữa như vậy không hợp lý, và không thể thành công được. Do vậy mà ngày nay có rất nhiều bệnh không chữa được, ví dụ như viêm dạ dày mãn tính,
chữa trị hàng chục năm trời không khỏi.
Tổn thương => Phục hồi => Nguyên liệu => Chất dinh dưỡng
>>>Xem thêm:
0 Nhận xét